Nổi buồn tuổi 23..... là gì?

23 tuổi, chẳng có gì ngoài nỗi buồn và sự vô vọng đến tận cùng.

Cô gái 23 tuổi, lạc lối giữa nơi tưởng chừng nhắm mắt cũng có thể bước đi. Cô gái 23 tuổi, mệt mỏi ngay trên con đường tưởng chừng mình có thể hi sinh tất cả để theo đuổi.ta biết ta không còn bé nhỏ nữa, ta đã biết cuộc sống này đầy sóng gió, con người thì đầy tính toán mưu mô, ta chập chững bước ra khỏi giảng đường để bon chen vào kiếm sống.Ta thấy mệt mỏi khi phải cạnh tranh lẫn nhau, người giỏi thì bị ganh ghét, ngu ngơ lại bị ức hiếp xem thường. Ta lại khao khát phải chi thời gian quay ngược lại, để ta được sống lại thời sinh viên hồn nhiên ngây dại, không biết hơn thua với đời, nhưng nghĩ lại ta lại cảm thấy ngán ngẫm vì mình vẫn chưa có được gì trong tay. Trong đầu là những nghĩ suy mơ hồ như chưa tìm được hướng đi của bản thân.
Thành phố buồn, từng cái nắng khẽ buông mình trên phố. Không gay gắt,chẳng dịu dàng. Như chính em, giữa lưng chừng cảm xúc, không buồn, chẳng vui, chỉ mênh mang, vô định…

Nhưng đến cuối cùng, 23 tuổi cô có gì, cô thấy gì ngoài nỗi cô đơn và vô vọng đến tận cùng.
Ta thấy mệt mỏi khi phải cạnh tranh lẫn nhau, người giỏi thì bị ganh ghét, ngu ngơ lại bị ức hiếp xem thường. Ta lại khao khát phải chi thời gian quay ngược lại, để ta được sống lại thời sinh viên hồn nhiên ngây dại, không biết hơn thua với đời, nhưng nghĩ lại ta lại cảm thấy ngán ngẫm vì mình vẫn chưa có được gì trong tay. Trong đầu là những nghĩ suy mơ hồ như chưa tìm được hướng đi của bản thân.

Có những ngày ta mất hoàn toàn phương hướng, không biết mình nên bắt đầu từ đâu và phải làm những gì? Bản thân thì mơ hồ trước những mớ hỗn độn trong đầu, ta khắc khoải với những suy nghĩ, trăn trở về một tương lai, ta bỗng muốn buông xuôi tất cả mà không cần suy tư lo lắng nữa.

Một mình lang thang trên con đường quen thuộc chính cô cũng chẳng biết bản thân mình nên bước về đâu. Bước về nhà thì dễ. Bước trên con đường đời mới vạn lần khó hơn.

Hai, ba tuổi ước mình có thật nhiều đồ chơi đẹp. Mười ba tuổi ước mình mua được cả thế gian. Hai ba tuổi, lại chỉ co mình với ước mơ giản dị là ổn định, là chẳng khiến ba mẹ phải phiền lòngtự nhận ra mình không còn quá bé. Nhìn qua lũ bạn có đứa đã làm cha, làm mẹ, đã bộn bề những lo toan. Nhìn lại chính mình, chưa gia đình, chưa sự nghiệp và chưa cả hướng đi sau này.

Hai, ba tuổi ước ba mẹ mua cho 1 tủ kẹo thật to. Mười ba tuổi mong ba mẹ cho thật nhiều tiền để mua sắm và du lịch khắp nơi. 23 tuổi, nước mắt chỉ muốn trào khi nhận tiền từ đôi bàn tay đã bắt đầu nhăn nheo của ba mẹ và nghĩ rằng ngược lại chẳng phải tốt hơn sao.

Hai ba tuổi, đã làm được gì cho bớt chênh vênh. Cũng bất chợt ước rằng ta chênh vênh trước kia sẽ tốt hơn bây giờ, cái tuổi biết sợ, sợ không lo nổi chính mình.

Và thế đấy, 23 tuổi, yếu đuối và hèn nhát, để nỗi buồn xâm chiếm, nỗi buồn không tên. Không mệt nhoài, chẳng gục ngã, chỉ thấy lòng trống trải, muốn buông không được, muốn nắm cũng chẳng xong.

Hai ba tuổi là ước mơ cũng có hạn. 23 tuổi là muốn xây lại cả thế gian rồi nhận ra sức mình muốn xây ngôi nhà còn khó. 23 tuổi là muốn lo cho ông bà cha mẹ rồi chợt nhận ra ta đang khiến họ phải lo lắng quá nhiều. 23 tuổi là muốn làm tất cả để nhận ra trong tất cả ta bỗng thật đơn côi, chẳng thấy gì chỉ thấy mình bất lực và đôi tay đã mất đi khả năng nắm chắc một thứ gì.

23 tuổi bỗng ngây ngô và khờ khạo để ước rằng, tất cả chỉ là mơ và mình vẫn 2, vẫn 3 tuổi để gọn gàng nằm trong lòng ba mẹ, chỉ vậy thôi, cái tuổi giao nhau giữa sự trẻ con và trưởng thành tạo nên những mâu thuẫn rõ rệt trong tính cách và sự đấu tranh kịch liệt giữa mơ và thật. Có nhiều lúc thấy mọi cảm xúc rối tung lên và làm cho mọi người rối trí khi nghĩ về tôi. Cái tuổi tôi cho là còn khá trẻ và cho phép mình được sốc nổi một chút nhưng cư xử vẫn thường tỏ ra là mình chính chắn, chênh vênh trong các mối quan hệ. Những mối quan hệ cũ lên rêu, cất vào bảo tàng ký ức, thỉnh thoảng lôi ra ngắm nghía, phủi bụi, kể lể chuyện thời còn chíp hôi, tự thấy mình đang hết trẻ, hết dại, hết bồng bột, hết vô tư,… Những mối quan hệ mới chóng vánh, thân thiết nhanh rồi cũng chóng thành những vệt mờ loang loáng nước, bị gạt vội bởi những mối bận tâm khác, những hóa đơn phải trả, những xã giao giả lả, và cả những chênh vênh không thể gọi và để ta  nhận ra mình phải có trách nhiệm với cuộc sống và với xã hội.
 

Người đăng: chiu
Time: 2021-07-31 01:07:09
LaGi.Wiki

TÀI TRỢ

» AccRoblox.Org - Mua bán acc & mọi thứ về roblox
» ApiDoiThe.Com - Đổi thẻ cào uy tín
» BotSMS.net - Auto Bank, Auto Momo